Khi em đang hy vọng và tin tưởng vào một tương lai có em và có anh cùng bước đi chung trên một con đường thì anh đã khiến trái tim em lọt sâu vào bế tắc. “Anh phải đi tăng cường một thời gian dài, chắc phải xa em.” Không biết có phải em ích kỷ hay không nhưng khi em nghe được câu nói ấy em thấy bất an và lo lắng vô cùng. Anh đâu phải là đi mãi mãi nhưng là sẽ phải xa nhau, em không đủ kiên nhẫn để chờ đợi lâu đến thế khi anh không hẹn ngày trở về. Em chỉ hỏi anh rằng: “Có thể vì em mà không đi được không hoặc ít nhất khi chúng mình đã kết hôn”. Anh cười và lắc đầu. Sự bình thản ấy của anh đánh chết niềm tin non nớt nơi con tim em. Trong phút giây ấy, em chợt nhận ra mình chỉ là một vết nhỏ trong tim anh nhưng anh thì đã chiếm trọn con tim em mất rồi.