Chúng ta, nhất định đừng sống dựa vào những lời người đời nói, đánh giá lẫn nhau từ những phán xét nửa vời, làm tội tình nhau bằng những lời đanh thép lên men.
Năm ngoái, bà không qua khỏi, ông tối ngày ủ rũ, ăn không thiết ăn, uống không cần uống, chỉ nhìn vô định trên trần nhà, thi thoảng ngủ mơ lại gọi tên bà, tay chân quờ quạng đến động lòng.
Thế mới bảo, trời "tạo duyên, định phận", rồi lại chẳng cho nhau cơ hội cùng ra đi. Người ở lại xót người đi trước, người đi trước dặn người ở lại bằng cách nào cũng phải sống tiếp. Nỗi đau ấy chỉ mong cả đời này, không ai phải một lần nếm thử, vì cay đắng và nghiệt ngã lắm.
Quý trước, chị quyết toán nhầm sổ sách của công ty, phải đền bù hơn 50 triệu. Sợ chồng quở trách, chị lẳng lặng xin làm thêm giờ để trả nợ. Mỗi ngày phải đem xà phòng lui tới hơn 30 điểm bán hàng, nâng doanh số lên càng cao thì số nợ càng nhanh được trả.
Anh thấy chị mệt mỏi nên phàn nàn: “Cần thiết thì bỏ việc chỗ đó đi, em bận bịu như vậy ai chăm lo cho các con?”. Thấy chị chẳng màng tới bếp núc và chuyện trên giường, anh ra ngoài tìm “của lạ”.
Thế mới nói hôn nhân là nấm mồ chôn hạnh phúc, lúc yêu nhau thì để ý từng li từng tí, hỏi han quan tâm nhau cả đêm lẫn ngày. Chinh phục được nhau, câu hỏi thăm cũng trở thành xa xỉ. "Hòm bí mật" trong lòng mỗi người lâu dần cứ lớn thêm, ngại phải sẻ chia, ngại phải thở than.