Bởi vậy, tôi càng thương những cô gái cứ âm thầm chịu đựng, miệng cười tươi:”Em vẫn ổn, anh à” mà lòng đầy những tâm sự , ưu tư như thế.
Tôi gọi họ là những “chiến binh thép”. Bạn thời đại học của tôi, có biết bao cô gái đến từ các vùng miền xa xôi của Tổ quốc, vẫn sáng sáng đến giảng đường, chiều và tối về lăn lộn làm thêm rồi tối lại cần mẫn ngồi vào bàn học. Có những người kiếm đủ tiền nuôi thân vẫn thấy chưa an tâm, còn cố gắng vắt sức kiếm thêm để kiếm tiền gửi về cho gia đình. Sút cân, vất vả là vậy mà chẳng mấy khi các cô than thở, ỉ ôi, và tâm sự những nỗi muộn phiền với cô bạn gái thân thiết, hay với anh chàng người yêu suốt những năm tháng Đại học miệt mài. Họ có mệt mỏi không?
Có lo âu không? Có chứ. Nhưng họ che giấu rất khéo. Những tâm tư ấy, họ gói gọn vào lòng. Bởi họ biết, để yếu đuối, để lao vào vòng tay của một ai đó dốc hết bầu tâm sự là điều quá dễ dàng, nhưng thứ níu họ lại, là lòng tự trọng, là khao khát bám trụ với cuộc sống mưu sinh khắc nghiệt này. Mà để đững vững, để bám trụ được, thì họ cần phải mạnh mẽ, và không gì khác, cái giá của sự mạnh mẽ phải trả bằng sự lặng im, bằng cái cắn răng và sự tự lực vượt lên trong kham khổ.