Mưa to thật.. Mưa thế này không làm cho giấc ngủ sâu hơn được, chỉ làm mình thấp thỏm và nghĩ về những ngày thơ ấu đã xa. Hồi bé cứ mỗi mùa mưa về là sợ lắm vì kiểu gì nhà cũng dột và cửa hàng sẽ ngập. Sáng mà mưa là nguy hiểm nhất vì mọi người ngủ, mưa bất ngờ là chịu không cứu được hàng. Nhà mình cửa hàng có hai dãy tủ kính dài. Những hàng để ngăn thấp thì mấy năm liền phải bỏ đi vì mưa lụt ngập ướt hỏng cả hàng. Có năm mưa đến chỉ bình thường, cả nhà không nghĩ sẽ ngập, thế mà đến lúc nước sâm sấp vỉa hè thì bắt đầu đi 'chạy hàng' mà không kịp. Năm đấy là kinh hoàng nhất. Mình và Hana Ng 'chạy hàng' lên gác mà nhà không còn chỗ mà để, la liệt chồng chất lên nhau. Đến lúc nước ngang bụng mình thì bố mẹ mới nhận ra hai đứa con ngâm nước lâu quá, bắt lên nhà. Đứng ở cầu thang phụ người lớn mà hai đứa trẻ con cứ nhìn nhau khóc. Hàng hóa trôi lập lờ, cả tủ lạnh của ông nội cũng trôi lập lờ qua mặt hai đứa. Cảm giác bất lực, sợ hãi, buồn bã, lo lắng, xót xa của gần 20 năm trước chắc mình sẽ không thể quên. Mưa đi cứu hàng là nhẹ nhàng nhất. Sau mưa mới thật kinh hoàng. Nước bẩn tràn vào nhà phải phụ mọi người lau rửa. Người lớn thì thông cống. Trẻ con (là mình và Hana) thì phải đi đập... gián. Mưa xong gián bay vù vù. Hai chị em mùa nào cũng đập nhiều xẻng gián. Từ sợ hãi chúng nó về sau chai lì đến mức còn chuyển sang đùa rồi tổ chức được cuộc thi. Nghĩ đến mà nổi gai ốc! Rồi sau đấy tắm rửa vệ sinh và kiểm kê hàng. Đến bây giờ vẫn hiện mồn một trong tâm trí mình ánh mắt mẹ những ngày ấy. Ánh mắt xa xăm thẫn thờ, vô vọng, ấm ức, bất lực, oán trách cứ đau đáu nhìn vào hàng hóa mà như nhìn vào khoảng không nào đấy. Cả nhà toàn người nội tâm, mỗi người cả lớn cả bé rồi lại tìm một góc để khóc để xót xa. Ngày ấy nỗi sợ hãi trong lòng mình là lo lắng bố mẹ buồn, xót xa hàng phải bỏ đi, mai mẹ lấy đâu tiền trả chủ hàng, sợ phá sản, rồi thương những người vô gia cư ngoài kia đường ngập thì ngủ chỗ nào :) Những lo sợ này còn mệt hơn cả đêm nhà dột phải chạy đi tìm chậu hứng nước tong tỏng chảy, rồi ôm chậu ngủ trong khi vữa trần rơi từng miếng xuống người. Giờ này trời mưa, như quán tính mình lại tỉnh dậy, hớt hải xuống nhà hỏi mẹ có sợ ngập không. Mẹ cười giục lên ngủ, giờ đã khác rồi. Nghĩ thật may mắn vì gia đình đã không còn khó khăn nữa. Nhưng ngoài kia còn có bao nhiêu người cũng giống gia đình mình năm xưa. Chỉ mong sao cho mưa đến không còn người phải mất ngủ vì lo lắng mưa. Linh Nguyen