EM DỐC LÒNG. ANH CHÂN THÀNH. CHÚNG TA HẾT MÌNH CÓ GÌ LÀ SAI?
Anh và em, chúng mình đều từng là những anh chàng, cô nàng sống khép mình và không màng nhiều đến chuyện tình yêu.
Chúng ta gặp nhau có lẽ cái duyên đã sắp đặt phần nào. Hai con người phá vỡ lớp vỏ bọc cho nhau, dành cho nhau những gì tuyệt nhất của bản thân mình mà không hề lưỡng lự.
Cho dù câu chuyện của chúng ta có là một câu chuyện buồn, thì những gì nó để lại không bao giờ bị coi là bất hạnh. Ngược lại nó luôn là những ký ức đẹp trong lòng.
Việc ta yêu một ai đó, cố gắng sống hết mình, dốc lòng và chân thành vì người ta dù cuối cùng chẳng đi đến đâu. Mọi thứ vốn chẳng có gì là sai.
Thậm chí bây giờ dù cho đã không còn là gì của nhau ta vẫn nhớ về họ, mong muốn họ sống yên binh, thế cũng chẳng có gì là sai hay lầm lỗi.
Có chăng, cái sai duy nhất nằm ở ngay giây phút đầu, lúc ta đưa ánh mắt nhìn về phí họ...và mỉm cười thật rạng rỡ.
Chúng mình được định mệnh sắp đặt để gặp nhau, để nhắc nhở nhau sống sao cho hết mình hơn nữa. Không vì điều gì, hay vì ai đó mà sống khép mình như vậy.
Vì cuộc đời là một chuỗi những câu chuyện ngắn, dài. Mà câu chuyện thì đâu biết kết thúc là buồn hay vui.