Nhưng em yêu anh, em vẫn chấp nhận.
Kể từ ngày đó, anh quan tâm đến em hơn, em cứ ngỡ mình chạm được vào trái tim anh, nhưng mà không phải. Anh bao lần gieo cho em hi vọng, nhưng cũng bấy nhiêu lần vô tình để em chơi vơi giữa những vô vọng đó. Thế là em cứ chạy theo anh, nhưng chạy mãi không kịp.
Một ngày kia, anh nói với em là anh để ý chị họ của em. Anh biết không, bao nhiêu cảm xúc vỡ òa trong em, tại sao chứ? Tại sao lại là chị của em? Tại sao anh không đi nói với ai khác, tại sao lại là em? Bao nhiêu câu hỏi nghẹn ứ trong cổ họng em. Em lạc trong cái vòng luẩn quẩn không thể nào thoát ra được.