Anh mệt rồi và anh sẽ buông tay,
Không thể giữ tình yêu này được nữa.
Có những thứ cứ mặc nhiên rơi vỡ.
Dẫu đã ấp ôm, ghì chặt tận đáy lòng.
Anh đã yêu em và anh đã tưởng rằng
Chỉ cần mình thật tâm thôi là đủ,
Nhưng đến cuối cùng thì anh chợt hiểu
Hạnh phúc đơn phương mãi chẳng thể tròn đầy.
em chưa khi nào nắm chặt bàn tay
Để anh thấy tình yêu này ấm áp,
Em luôn hững hờ và luôn lạnh nhạt
Để anh cô đơn ở giữa cuộc tình mình.
Anh cứ dại khờ và cứ đinh ninh
Anh đã đợi chờ những ngày vui vẻ.
Nhưng tháng năm trôi, anh vẫn mòn mỏi đợi chờ ...
Nên anh buông những mộng ước chưa tròn
Về tương lai của chúng mình...hạnh phúc.
Anh tự mở đầu, giờ tự anh kết thúc,
Cho những yêu thương chỉ đến phía một người.
*Đôi khi thứ duy nhất chúng ta cần ở một người chỉ là họ cần lại chúng ta đôi chút.*
(Tự Yêu * Du Phong)