Không biết bắt đầu từ đâu cả , nhưng bây giờ những cảm xúc lẫn lộn trong tôi thật khó tả nên lời, còn đường mà tôi đang đi có lẽ đã làm cho người thân xung quanh tôi rất buồn, hôm nay tôi thật sự thấy mình là người mang tôi lỗi lớn,
22:00 mẹ gọi cho tôi mẹ hỏi tôi
Mày đã ngủ chưa?
Tôi trả lời con đang chuẩn bị ngủ
Mẹ: chị hai ngủ đâu?
Tôi: chị ngủ phòng bên cạnh mẹ ạh
Mẹ : uh
.......... Mẹ im lặng một lúc
Mẹ: khi nào con lại về với mẹ????
Tôi nghẹn lời không nói được câu nào cổ tôi ứ lại lòng tôi nặng chịu như có hàng tất đá đè lên
Mẹ bật khóc hỏi nức nở ; khi nào mày lại về với mẹ???
Từng giọt nước mắt tôi vô thức lăn trên má mà vẫn không thể trả lời mẹ được câu nào, tôi chỉ nghe thấy tiếng mẹ bên kia đang khóc ...
Tôi cố gắng nói lên vài câu mẹ ... Mẹ đừng khóc nữa con đi rồi còn lại về mà, khi nào sinh cháu xong cháu cứng cáp con lại về với mẹ , mẹ ngủ đi kẻo mệt!
Đâu máy bên kia mẹ vẫn đang khóc rồi có tiếng tút tút , mẹ cúp máy
Nhưng tôi biết người mẹ của tôi vẫn đang khóc vì tôi
Tôi cấm máy ngần ngại mãi mới giám gửi tin nhắn " con yêu mẹ" từ lúc tôi sinh ra đến giờ tôi mới nói được câu này với mẹ nhưng có lẽ nó cũng đã muộn màng,
Có lẽ lúc con người ta sắp phải xa những người thân yêu của họ, họ mới nhân ra ai là người quan trọng với mình nhất ai là người yêu thương quan tâm mình nhất. Trong thời gian qua tôi đã quá thờ ơ với những gì mẹ tôi làm cho tôi giờ tôi mới nhận ra tôi là người mang quá nhiều tội lỗi.