Hãy nhớ,khi yêu đừng coi ai là tất cả, cũng đừng quá trông mong tất cả sẽ là của mình, tình cảm, dẫu xuất phát từ con tim,nhưng nói cho cùng nó cũng là thứ tinh cảm dễ bi tổn thương và mong manh nhất, coi ai là tất cả đồng nghĩa với việc một ngày con sẽ mất sạch,mất hết, đến trái tim cũng sẽ chẳng đủ nhịp để tồn tại đâu con.
Hãy nhớ, khi yêu đừng coi ai là số mệnh, cũng đừng coi số mệnh là điều an bài, cuộc đời dẫu cần duyên để gặp nhau nhưng chia tay lại chẳng vì một duyên cớ nào, mỗi người đi qua nếu con đều coi họ là số mệnh thì cả đời con sẽ chẳng giữ nổi trái tim ai, hãy hời hợt một chút, đơn giản một chút, đi hay đến, chia ly hay ở bên, hãy coi đó là luân thường ở đời, người đến con đón nhận, người đi con từ biệt, vậy nhé!
Hãy nhớ, khi yêu đừng kỳ vọng quá nhiều, mỗi người sinh ra là một bản ngã, một cách sống và nhìn nhận, những gì con trông đợi đôi khi lại là cệch cỡm với thế giới của họ, bởi vậy hãy để tình yêu trong tim họ lên tiếng, dẫu nhiều hay ít, ồn ào hay trầm lắng, thì chỉ cần chân thành là đủ, chỉ cần, trong tim con có họ, họ có con, thế đã là đủ đầy toàn vẹn.
Hãy nhớ, khi yêu đừng hy sinh vì ai quá nhiều, cũng đừng cam chịu quá lâu,trong tình yêu, con có thể nhường nhịn, có thể thiệt thòi đôi chút, nhưng hy sinh và cam chịu, đó lại là lưỡi dao giết chính con, bởi nếu họ cần, họ sẽ chẳng để con phải thiếu thốn, cũng chẳng để con phải bất chấp hy sinh, tình yêu, cũng cần một cái cân bằng, con không thể chìm để cố vớt họ lên, đó không phải là tình yêu- đó là ngu dại.
Hãy nhớ, khi yêu đừng nên quán xuyến quá nhiều, họ gặp ai, đi đâu làm gì, hãy chỉ quan tâm ở mức đủ dùng, đủ hiểu, đừng cố lo quá nhiều thứ, rồi lại tự mình chìm nghỉm trong mớ oán than, tình yêu, dẫu cần có đôi có lứa, dẫu có chia sẻ và quan tâm, nhưng ai cũng cần có thế giới của riêng mình, thế giới ấy- nếu con bước quá con sẽ ngã, con dừng đúng chỗ, sẽ đứng lâu.