Mẹ, dạo gần đây con có xem một bộ phim “Mẹ hổ, Bố mèo”. Mỗi lần xem con đều nhớ Mẹ rất nhiều.
Con nhớ lại hồi còn bé, đã có những lần con nghĩ Mẹ thật khắc nghiệt, có những lúc còn viết vào nhật kí “Mẹ là con rắn độc, Mẹ thật ghê gớm”…
Năm con học lớp 6, lần đầu bắt gặp Mẹ đọc nhật kí của con, đọc những dòng ấy. Con tức tưởi mang bốn năm cuốn nhật kí đi vứt ở cái hồ gần nhà, căm phẫn khi Mẹ xâm phạm quyền riêng tư của con.
Đại học năm thứ hai, nhớ lại chuyện lúc đó, con buồn vô cùng vì nghĩ hẳn lúc ấy Mẹ sẽ rất xót xa. Con cẩn thận viết vào cuốn sổ mới “Con sẽ không bao giờ làm Mẹ buồn nữa”..
Giờ, xem phim đến đoạn này, con cảm thấy chuyện năm ấy lại về rõ mồn một.
Mẹ, Mẹ hẳn đã có lúc rất buồn vì con, Mẹ nhỉ?!
Con gái càng ngày càng lớn rồi, càng ngày mới càng hiểu Mẹ hơn. Dù vẫn biết Mẹ nhiều khi vô cùng khắc nghiệt, vô lý, Mẹ nhiều khi mắng rất đau,… nhưng, đôi khi con nghĩ, nếu được sinh ra bởi sự cưng chiều thì chắc hẳn con không được như bây giờ. Ai được lựa chọn cũng sẽ chọn làm một người Mẹ hiền lành, có thể nói những lời ngọt ngào, chiều chuộng con cái. Nhưng Mẹ, Mẹ chọn “vai phản diện”, để con được sinh ra trong sự nghiêm khắc, để con không ngừng cố gắng. Nhẫn nhịn và sống trong sự hiểu nhầm, để con được lớn lên, trưởng thành và có giáo dục.
Thậm chí đến bây giờ, con lại chỉ ước gì Bố Mẹ nghiêm khắc với con hơn một chút nữa :)).
Có những chuyện con gái vẫn sẽ không hiểu được Mẹ. Cho đến khi nào con được làm Mẹ, vẫn sẽ đến lúc con làm Mẹ buồn…