Càng lớn ta thấy mình càng vội vã..
Sống lướt qua nhau như vô hình..
Rồi chợt quay đầu chẳng đâu là bến nữa.
Có khi nào hiểu gia đình là nơi ấm nhất..
Đôi khi muốn bé lại để không phải thao thức đắng đo điều gì cả.
Chẳng sợ cô đơn hay vấp ngã..!
Hay là do ta đang trốn tránh nó quá nhiều;?;?