EM KỂ ANH NGHE
Em kể anh nghe chuyện cô gái cô đơn
Mang những nỗi buồn rải khắp đường tuổi trẻ
Cô cũng nhiều lần tự nhủ mình mạnh mẽ
Nhưng những chông chênh cứ thế khiến cô sầu.
Em kể anh nghe khi ngày mới bắt đầu
Cô ấy mỉm cười, tô màu môi đỏ thắm
Tự nhủ hôm nay là một ngày đầy nắng
Nhưng đến cuối ngày mưa trĩu nặng đôi vai.
Em kể anh nghe chuyện về những đêm dài
Cô ấy một mình nằm so vai, bật khóc
Trưởng thành thật ra là những ngày khó nhọc
Dù phải quen dần, nhưng đôi lúc cô quên.
Em kể anh nghe chuyện về những nỗi niềm
Cô ấy đã chôn vào một miền sâu thẳm
Nhưng anh biết không mỗi lần cô nhắm mắt
Tất cả hiện về làm cô rất rất đau.
Em kể anh nghe về những tháng ngày sau
Chắc sẽ có người giúp cô lau nước mắt
Nhưng ngay bây giờ những cô đơn là thật
Trưởng thành nghĩa là phải chấp nhận, phải không?