Đã từ rất lâu rồi, em đã thôi nhớ thương về những điều đã cũ, về người mà chẳng còn là của riêng em. Em đã bắt đầu trở lại thói quen không với tay lấy chiếc điện thoại vào mỗi sáng tinh mơ. Bắt đầu thôi hy vọng vào những con người xa lạ muốn bắt đầu cùng em mối quan hệ mới. Bắt đầu thôi ngóng trông vào những ngày cuối tuần, về những tin nhắn ngọt ngào hay cú điện thoại từ một số điện thoại thân quen. Và em bắt đầu làm quen với những đêm lang thang trên mạng xã hội, những đêm òa khóc chẳng hiểu lý do, những lúc vô tình đọc được dòng cập nhật trạng thái của ai rồi bật khóc, và như thế em biết mình cô đơn.