Người ta vẫn cho rằng, sự thay đổi cảm xúc của trái tim là không có lỗi, để rồi cứ phó thác cái trách nhiệm và dồn đổ toàn bộ sai lầm lên một thứ gọi là cảm xúc, cởi trói chạy thoát thân như một kẻ vô trách nhiệm và cạn tình nghĩa. Khi yêu thương nhau thì thề thốt ngọt ngào, nhưng hết yêu rồi thì có thể quay phắt, gạt tay nhau. Vậy mà nhiều người lại có thể tìm lý do để bao biện việc đó hay sao? Và tại sao cũng lại nhiều người hưởng ứng những lý do kiểu ấy đến vậy? Chẳng lẽ chỉ vì cảm xúc thay đổi là người ta có thể gạt bỏ toàn bộ những yêu thương đã từng, những lời hứa hẹn thề thốt, những cái nắm tay thật chặt và cái ôm còn vương hơi ấm? Anh ạ, nếu có thể tìm được lý do duy nhất cho sự phản bội, em cho rằng chính sự giả tạo của lòng người là nguyên nhân quyết định. Khi yêu thương chỉ là lời nói, thoát khỏi đầu lưỡi là chẳng đọng lại gì, khi thời gian ở bên nhau chỉ là sự lừa gạt đối phương và lừa gạt chính mình chứ thực chất chẳng xuất phát từ sâu thẳm trái tim.