Chào dượng. Đây không phải lần đầu con viết email cho dượng, nhưng cũng là lần đầu con viết email mà không viết bằng English cho dượng hiểu. Dượng có biết vì sao không? Bởi vì có những lúc, chúng ta phải viết bằng những ngôn từ mẹ đẻ của mình,mới có thể bày tỏ hết cảm xúc trong lòng được. Con nghĩ, nếu dượng muốn hiểu được bức mail này, thì tốt nhất nên nhờ dì con đọc. Google Trans, chẳng qua cũng chỉ là một công cụ, mà một công cụ thì tất nhiên sẽ chẳng bao giờ dịch được những câu từ từ tận trái tim.
Dượng có thắc mắc tại sao con không gửi thẳng cho dì con không? Tại vì dì con sẽ đọc, sẽ hiểu, nhưng "hiểu" ở đây chỉ là hiểu về những gì được viết ra trên đây mà thôi. Đôi khi những gì con muốn nhắn gửi lại bị hiểu sai lệch,nên con thường có thái độ e dè với người thân. Còn những người lạ mà con vô tình gặp gỡ,học lại rất thoải mái và thấu hiểu,khiến con không ngại ngần chia sẻ những mảng khác trong cuộc sống của mình.
Con muốn gửi vào lá thư này những điều nhỏ nhặt con gom góp được từ cuộc sống xa nhà. Con ở nhà bà dì, học được rất nhiều thứ,nếm thử nhiều món ăn ngon, và nhìn nhận được nhiều sự khác biệt. Trong một bức thư tay ngày con còn nhỏ,con nhớ mình đã viết "gia đình bà dì là một hình mẫu gia đình hạnh phúc", đến bây giờ con vẫn cảm thấy như vậy. Từ cách cư xử của những người trong gia đình, con học được nhiều điều lắm. Ông Tam là một nhười cha thấu hiểu con cái. Bà Liên là một người mẹ,người vợ tuyệt vời. Cậu Khiêm, dì Quyên đều là những đứa con ngoan và hiếu thảo. Con đôi khi cũng cố gắng học hỏi để trở thành một đứa con ngoan, nhưng hình như con chưa thực hiện đúng cách. Có lẽ vì vậy mà con vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Nó bám lấy con ở khắp mọi nơi. Từ trường, về nhà bà dì, và về cả nhà của con.
Ở trường,con bị phần lớn bạn bè trong lớp cô lập,vì tính cách "khác người". Con không hiểu lắm về điều đó. Không lẽ, khi chúng ta khác biệt với số đông,điều đó đáng bị khinh rẻ,xa lánh? Bản thân con không thấy phiền vì điều đó cho lắm,bởi vì nhờ nó mà con tìm được cho mình những người bạn thật sự. Những người không vì vẻ bề ngoài mà ghét bỏ con.
Ở nhà bà dì, có thể miêu tả bằng những từ ngữ "khá ổn","rất tốt" và cả từ "cô đơn" nữa. Nó chính là điểm đặc trưng của cuộc sống xa nhà. Chẳng có ai không buồn khi thấy mình bị lạc lõng giữa cuộc nói chuyện của hai mẹ con nhà bà dì, hay là nhìn cách họ cùng nấu ăn,xem TV mà thấy nhớ mẹ mình ghê gớm. Kể cả khi buồn lắm,cũng không thể khóc. Làm sao khóc,khi mà nơi đây chỉ có đôi tay của chính mình tự an ủi,chứ chẳng có bàn tay mẹ ôm vào lòng như ngày nhỏ.
Những ngày cuối tuần khiến con mong chờ dữ dội. Chẳng còn gì bằng việc có thể thoải mái xem TV cùng gia đình và ăn những món ăn của mẹ. Đó chính là những thứ ngon nhất trên đời, mà những ai may mắn có mẹ bên cạnh đều được thưởng thức hằng ngày. Tiếc rằng,chỉ vì tính cách của mình mà con lại làm mẹ con buồn,rồi gia đình không vui. Con chỉ hy vọng mẹ có thể nhẫn nại hơn,thấu hiểu con hơn một chút. Con không muốn trở thành "con nhà người ta" nào hết,mà chỉ muốn là con gái ngoan của mẹ,mang mái tóc dài ba mẹ chăm chút, và những đặc điểm riêng ba mẹ tặng cho từ thuở lọt lòng. Con cũng muốn nói rằng, dù sau này con có ngồi sau xe ai đi nữa, thì ngồi sau lưng ba vẫn khiến con thấy an toàn và yên tâm nhất.
Sau này khi con đi xa, có lẽ những điều thân thương này sẽ không còn gần bên nữa. Vì vậy con sẽ học cách trân trọng nó khi còn có thể. Và kể cả khi mẹ nói với con rằng con không cần phải về nữa,thì con vẫn sẽ về. Vì "nhà" là nơi để về mà,đúng không dượng?
Bầu trời ở chỗ con ngày nào cũng rất đẹp,kể cả khi mưa bão. Đó là bởi vì khi con nhìn nó bằng một đôi mắt dịu dàng,thì nó sẽ luôn luôn đẹp đẽ.