Đã là con người sống trong thế gian nầy thì ai ai cũng ước mơ cho
mình được giàu sang sung sướng, công danh thành đạt và sức khỏe dồi dào
để sống cho đến trăm tuổi bạc đầu. Nhưng đâu phải giấc mơ nào cũng thành
sự thật đâu? Nếu chúng ta may mắn được giàu sang phú quý thì lại không
thông minh đĩnh đạt, còn kẻ thông minh trí tuệ thì lại phải sống thanh
bần và người sống thọ thì nay đau mai yếu khó được yên vui. Vậy tất cả
sự giàu sang, danh vọng và sống trường thọ có thật sự đem đến những hạnh
phúc chân thật cho con người không?
Hay là càng giàu thì con
người càng có nhiều cơ hội để tạo nghiệp, địa vị càng cao thì dễ dàng
gây cảnh đau thương cho người khác và thọ mạng càng lâu thì càng dễ gây
khổ cho nhiều người. Nhưng trong thế gian nầy không phải không có người
giàu sang với tâm hồn cao thượng, hay không có kẻ nắm quyền cao thế
trọng mà có lương tâm bởi vì họ đã đạt được tâm thanh tịnh. Tâm thanh
tịnh có nghĩa là người có tâm hồn trong sáng, cuộc sống của họ không
chạy theo bản ngã và nội tâm không bị kích động bởi tham lam, giận hờn
và si mê.
Người biết xả kỷ vị tha thì lúc nào cũng an vui tự
tại vì đối với họ tiền tài danh vọng cũng chỉ như bóng trăng dưới nước
hay hoa đóm trên không mà thôi. Khi mê chúng ta cho cuộc đời là thật, là
chắc chắn, là bền vững ngàn năm đến khi mất mới biết đời chỉ là ảo
mộng. Thân thì mất, tiền tài danh vọng cũng chẳng còn, chẳng đem theo
được vì thế cho dù con người có tiền rừng bạc biển, danh vọng cao sang
thì đến lúc chết cũng trở về với cái Không mà thôi. Còn cái Có mà họ
chắc chắn sẽ mang theo chỉ là cái nghiệp để thọ lãnh cảnh khổ cho đời
sau.
Chỉ có tâm thanh tịnh mới tác tạo một tâm hồn trong sáng
để làm việc thiện, tránh xa việc ác và dĩ nhiên không còn tạo nghiệp.
Không tạo nghiệp là không còn khổ, không còn luân hồi sanh tử và đây
chính là hạnh phúc viên mãn mãi mãi cho ngày sau. Đạo Phật không chủ
trương dạy con người làm giàu hay đạt công hầu khanh tướng vì đây chỉ là
những hạnh phúc tạm bợ, giả dối để gánh chịu những cái khổ về sau, mà
đạo Phật chỉ hướng dẫn con người tránh xa mọi ô nhiễm và biết kiềm chế
ái dục để tâm được thanh tịnh. Vì thế người Phật tử luôn lấy câu:”tri
túc thiểu dục” làm nền tảng cho cuộc sống của mình. Tâm thanh tịnh tức
là chơn tâm, là Phật tánh, là hạnh phúc vĩnh hằng trong mỗi chúng ta.
Hưởng thọ phước báu nhân gian như bắn tên lên trời, khi hết đà sẽ rơi
xuống đất, không bền không chắc, nay có mai không. Cái chân thật mà con
người nên tựa vào là sống trong nhân thế mà không hề rời tự tánh và đi
vào chốn bụi trần mà không hề rời Niết bàn. Bồ tát đến thế gian cứu độ
chúng sinh là nhờ vào nguyện lực, còn phàm phu thọ báo trong thế gian là
do nghiệp lực. Bồ Tát tuy sống trong quần chúng, nhưng không bị sinh tử
trói buộc và phiền não thiêu đốt...
Đã là con người sống trong thế gian nầy thì ai ai cũng ước mơ cho mình được giàu sang sung sướng, công danh thành đạt và sức khỏe dồi dào để sống cho đến trăm tuổi bạc đầu. Nhưng đâu phải giấc mơ nào cũng thành sự thật đâu? Nếu chúng ta may mắn được giàu sang phú quý thì lại không thông minh đĩnh đạt, còn kẻ thông minh trí tuệ thì lại phải sống thanh bần và người sống thọ thì nay đau mai yếu khó được yên vui. Vậy tất cả sự giàu sang, danh vọng và sống trường thọ có thật sự đem đến những hạnh phúc chân thật cho con người không? Hay là càng giàu thì con người càng có nhiều cơ hội để tạo nghiệp, địa vị càng cao thì dễ dàng gây cảnh đau thương cho người khác và thọ mạng càng lâu thì càng dễ gây khổ cho nhiều người. Nhưng trong thế gian nầy không phải không có người giàu sang với tâm hồn cao thượng, hay không có kẻ nắm quyền cao thế trọng mà có lương tâm bởi vì họ đã đạt được tâm thanh tịnh. Tâm thanh tịnh có nghĩa là người có tâm hồn trong sáng, cuộc sống của họ không chạy theo bản ngã và nội tâm không bị kích động bởi tham lam, giận hờn và si mê. Người biết xả kỷ vị tha thì lúc nào cũng an vui tự tại vì đối với họ tiền tài danh vọng cũng chỉ như bóng trăng dưới nước hay hoa đóm trên không mà thôi. Khi mê chúng ta cho cuộc đời là thật, là chắc chắn, là bền vững ngàn năm đến khi mất mới biết đời chỉ là ảo mộng. Thân thì mất, tiền tài danh vọng cũng chẳng còn, chẳng đem theo được vì thế cho dù con người có tiền rừng bạc biển, danh vọng cao sang thì đến lúc chết cũng trở về với cái Không mà thôi. Còn cái Có mà họ chắc chắn sẽ mang theo chỉ là cái nghiệp để thọ lãnh cảnh khổ cho đời sau. Chỉ có tâm thanh tịnh mới tác tạo một tâm hồn trong sáng để làm việc thiện, tránh xa việc ác và dĩ nhiên không còn tạo nghiệp. Không tạo nghiệp là không còn khổ, không còn luân hồi sanh tử và đây chính là hạnh phúc viên mãn mãi mãi cho ngày sau. Đạo Phật không chủ trương dạy con người làm giàu hay đạt công hầu khanh tướng vì đây chỉ là những hạnh phúc tạm bợ, giả dối để gánh chịu những cái khổ về sau, mà đạo Phật chỉ hướng dẫn con người tránh xa mọi ô nhiễm và biết kiềm chế ái dục để tâm được thanh tịnh. Vì thế người Phật tử luôn lấy câu:”tri túc thiểu dục” làm nền tảng cho cuộc sống của mình. Tâm thanh tịnh tức là chơn tâm, là Phật tánh, là hạnh phúc vĩnh hằng trong mỗi chúng ta. Hưởng thọ phước báu nhân gian như bắn tên lên trời, khi hết đà sẽ rơi xuống đất, không bền không chắc, nay có mai không. Cái chân thật mà con người nên tựa vào là sống trong nhân thế mà không hề rời tự tánh và đi vào chốn bụi trần mà không hề rời Niết bàn. Bồ tát đến thế gian cứu độ chúng sinh là nhờ vào nguyện lực, còn phàm phu thọ báo trong thế gian là do nghiệp lực. Bồ Tát tuy sống trong quần chúng, nhưng không bị sinh tử trói buộc và phiền não thiêu đốt...
正在翻譯中..