Không biết viết từ đâu,thôi thì viết từ chuyện cái xuân xanh thứ 20 của tớ.Chẳng là tớ sắp 20 cành,kb có phải vì thế ko mà đầu tớ chợt nảy ra 1 số suy nghĩ mà trc h t ko có.T tự thấy mình ko còn lạc lõng ở cái Tokyo này,tớ thấy nhật bản bh là 1 phần quan trọng tr con người tớ.Tớ đi 1 mình,ăn thì lúc nào cũng 1 mình,lúc nào cũng học 1 mình(tại nghỉ thu mn về hết) nhưng t vẫn thấy vui,kiểu sau khi tập trung hoàn thành 1 thứ j đó thì có cảm giác í ý.hihi.Tớ tập ăn những món mà trc h kbiet ăn,ko còn mít ướt nhớ nhà và những suy nghĩ mờ mịt về tương lai nữa.Tớ bh vẫn chưa đc gọi là trưởng thành nhưng cũng biết lập kế hoạch cho tương lai và tập trung vào nó.Tớ đã tự tìm ra niềm vui trong những thứ nhàm chán nhất,chẳng hạn như việc học.Tớ quen được những ng thật sự rất giỏi và thú vị,cũng vô cùng nhiệt tình luôn và thấy may mắn vì điều đó.Quan trọng hơn là cái cảm giác lơ lửng mơ hồ về tương lai đã biến mất thay vào đó là niềm tin cho bản thân.Những thứ mà khiến mình thấy khó chịu thì gạt hết sang 1 bên,phải dành chỗ cho những thứ vui vui chứ nhỉ .Còn việc bao h mới trưởng thành thì t ko quan tâm,bh nó đến thì đến thôi.