Hôm nay trời thật lạnh. Ra đường ai ai cũng mặc áo ấm, khăn choàng, mũ ấm, bao tay. Còn mình chỉ có cái áo khoát mặc cho đỡ lạnh. Lạnh đến thấu xương mà tự an ủi rằng lạnh tí rồi hết thôi. Bây giờ mình mới thấy tủi thân cảm giác trống trãi cô đơn đến dường nào, chỉ cần 1 tn chúc ngủ ngon, hay 1 tn bạn bè mình cũng thấy an ủi biết dường nào. Giờ đây ai cũng có cuộc sống riêng cho mình, không còn quan tâm nhau như xưa nữa. Mỗi ngày tự an ủi cố lên... không thể để con gái mình bị tổn thương như mình nữa, từ nhỏ đã không cha, thiếu thốn quá nhiều, giờ mình lại làm con gái không có cha, mình phải cố gắng vì Moon của mình. Buổi tối thật lạnh và trống trãi.