Em thức khuya chỉ vì em thấy cô đơn thôi
Mọi người cứ nói ngủ sớm đi. Không có việc gì mà cũng thức muộn
Nhưng thật thì chính vì không có việc gì nên em mới thức muộn.
Chẳng có việc gì đâu nhưng cứ online tận khuya, tận sáng chỉ vì em muốn tìm 1 cái gì làm em vui thôi làm em cười. Rồi em mệt em sẽ tự ngủ
Cũng vì em cô đơn nên em mới không muốn tắt điện đi ngủ. Em sợ tắt điện tắt điện thoại rồi mọi thứ quá im lặng làm em thấy không phải là cô đơn nữa mà giờ đây bản thân em quá cô độc.
Em cũng tự nhủ là phải ngủ sớm đi. Mai dậy rồi muốn làm gì cũng được.
Nhưng đặt điện thoại xuống rồi lại cầm lên. Chỉ vì khi mọi khi mọi thứ yên lặng em sẽ lại nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Rồi lại càng nghĩ em càng cảm thấy sao chỉ có một mình.
Ngày hôm qua là ngày duy nhất em ngủ từ 10h. Vì em được ở nhà. Em biết em không cô độc một mình. Ở nhà có bố mẹ, ngủ bên cạnh còn có em gái. Lúc tỉnh dậy không phải là chỉ một mình em đơn độc lười biếng không ra khỏi giường.
Đấy! Cô đơn lâu ngày nó tạo thành thói quen cho em rồi. Giờ không có ai bên cạnh cũng được. Em thức tới sáng cũng được. Em quen rồi