Tôi không phải một đứa trẻ thông minh. lanh lợi. tâm lý lại càng không. thế nên suốt một tgian dài tôi chỉ âm thầm bên cạnh nỗi buồn của người phụ nữ ấy.người mà trăm ngàn lần tôi muốn giữ ở lại.tất cả những j cố gắng chỉ là muốn kiếm thật nhìu tiền. đưa người phụ nữ ấy đến tất cả những nơi mà bà ấy thích.nhưng r cũng là muộn. vậy nên từ đó trở đi. tôi chẳng còn muốn nhìn thấy những ng xung quanh mình buồn.dù là chuyện j đi nữa.như đưa họ tới những nơi họ thích. nấu cho họ những món họ mê.cùng họ ngồi uống tới sáng chỉ để nghe họ kể về người họ mới ctay.hay cùng họ xem phim tới sáng.... miễn là họ vui vẻ trở lại.tôi sẽ làm. bởi vì tôi nghĩ. trên đời này còn có nhiều người khổ hơn mình gấp vạn.