MỘT KIEP HOA
Bông hoa nở giữa rừng xanh xa vắng
Âm thầm khoe sắc thắm giữa mênh mang
Gió mây ơi sao lại nỡ phũ phàng
Gieo năm tháng xuống miền đau cát bụi
Hoa thổn thức tủi thân mình hoang dại
Nhạt sắc hương càng khô héo đi nhiều
Hoa xấu hổ buông lòng buồn tơ liễu
Cánh tàn rơi theo héo hắt vô tình
Ngần ngại gì vẫn nở trước bình minh
Vui dâng hiến hồn mình trong trắng quá
Vẫn mơ ước mong phía trời xa lạ
Người ta thương... còn mong nhớ về hoa..