Mùa qua vội, ta lỡ nhịp, người trễ hẹn. Để một mình tháng 9 trơ trọi những nhớ thương ngày cũ. Ta ấp ôm hôm qua đầy kỉ niệm, để hôm nay khi mùa về, ngày đến, nắng chen chân trong những bước mới thu qua… thì người lại lỡ mất nhịp yêu thương.
Trời Sài Gòn vắng thu, nắng bỗng vàng phai, phố dường như rộng thêm ra. Ta lạc lõng quên mất mùa đang gọi. Phía cuối ngày, còn nắng, còn mây... nhưng chẳng còn hạnh phúc vương mãi.
Lòng tự hỏi lòng, tháng 9 rồi, sao mùa chưa thật thu