Nửa đêm tỉnh ngủ kể chuyện thằng con. Chả là lúc chập tối tớ đi khám bệnh xong về qua công viên thể thao thấy mấy người Việt nam cho con ra đó chơi. Bỗng nghe cái rầm, mọi người hốt hoảng kêu: trời ơi cái thằng bé kia thót tim với nó bao nhiêu lần. Nó chuyên phi xe đạp lao cả người cả xe từ trên sân cao xuống sân dưới với độ cao nửa mét. Tớ cũng kêu : khiếp , con nhà nào thế nhỉ? Mấy bà tròn mắt: con nhà bà chứ con nhà nào. Tớ giật mình chạy ra thấy xe đổ kềnh cang, nó nhe răng cười , tớ nhe răng cười . À giỏi giống mẹ ngày bé, cứ đi học về leo lên tầng nhà nhảy xuống Đống rạ, trời mưa xong Đống rạ cứ bị thối nát . Sang nhà con bạn mỗi khi lên trần nhà phơi thóc thang tử tế không leo mà thích bám các gờ trên tường leo lên, xuống bằng cách nhảy dù xuống Đống rơm trước cửa. 18 tuổi mẹ vẫn đua xe. Cứ 12h đêm hàng chục con xe toàn kẹp 3 đua từ tp về ngã tư gia lễ hoặc từ ngã tư về nhà . Cũng lạ cái nhóm tớ chơi toàn con trai mà bọn tớ rất vô tư, cũng đấm nhau đấy nhá, thằng bạn béo thân, nó hơn tuổi toàn mày tao, có hôm nó đi con susuki kẹp ba giữa đường chết máy , nó bảo tớ: con kia mày khỏe hơn để con thảo ngồi trên xe với tao mày nhảy xuống đẩy khi nào máy nổ mày nhảy lên xe tao không dừng được, thôi khi máy nổ nó phi một mạch vứt tớ giữa đoạn có bãi tha ma, tớ thì tớ chả sợ gì chỉ mỗi sợ ma, tớ vừa chạy vừa khóc vừa chửi : thằng chó thái béo kia , dám lừa bà à, bà bắt được bà giết . Hề hề đi một đoạn thấy nó quay lại với một bông hồng: gớm sướng nhá , tao tặng chúng mày mỗi đứa một bông khỏi đánh nhau. Hiii đánh trúng tâm lý phụ nữ . Giờ nó vẫn thế , tớ vẫn thế, vẫn khùng khùng hâm hâm , vẫn thích phiêu lưu ....