nơi cảm xúc thăng hoa
ak umh....ng ta gọi tôi là CONG
nhưng tôi chả biết mình cong ở diểm nào..
có ng gọi tôi là cong cớn
có ng nói ngôn ngữ hình thể tôi có đường cong chữ s...
dù sao cũng cảm ơn tất cả những lời khen ngợi của mn..
để từ đó tôi có cái tên gọi là Hương Cong...
tôi sinh ra và lớn lên ở 1 vufng quê nghèo ở tp Hoà Bình..
nơi có con sông Đà vs nhà máy thuỷ điện ...
cùng rừng núi thiêng liêng đất đai màu mỡ...
đất lành chim đậu...núi sông phong cảnh hữu tình..
với những cô gái bản mường.....thái.....
da trắng ..mặt xinh...chung tình....dễ bảo...:)))
khi đủ lớn bước ra thành thị..
nơi phồn hoa...đô thị..dòng ng đông vui...
có những ai đi xa quê khi trở về vẫn mang đậm chất ng xưa
cũng chả có ai khi xa đất mẹ..rũ bỏ dc hết...bản chất vốn có trog mình..
mỗi chúng ta khi sinh ra và lớn lên...
ai cũng ngây thơ và trong sáng..
qua time và chịu ảnh hưởng tác động từ xã hội..
đều thay đổi nhưng k pải là hoàn toàn
có thể thay đổi về tính cách..nhưng k thể thay đổi bản chất con ng..
nhìn lại quãng time tôi đã đi qua..cho tới giờ đã tròn 22 tuổi...
đã dc nếm thử 1 phần chua cay mặn đắng..ngọt chát của cái xã hội mang lại...
tuy chưa nhiều nhuwg đủ khiến tôi nhận ra và trưởng thành hơn..
cảm ơn nhưng gì đã mang lại...cũng hối tiếc vì những gì đẫ mất đi..
các bạn hãy nhớ 1 điều..
khi rũ bỏ son phấn ta còn lại gì
khi từ bỏ cuộc chơi ta còn lại ai....???
CONG nghĩ đã đến lúc nên bỏ những đôi giày cao gót quá khủng...
vs bộ đầm dài vs áo choàng rực rỡ....
thay vào đó là quần jean áo thun vs đôi giày bup bê...
tuy k cao nhưng ng khác cũng phải ngoái nhìn..'
chân tuy k dài m1 cũng dc 1 mét là ok....
..............................................hết......................................
nơi cảm xúc thăng hoa