Sáng sớm mắt ướt đẫm,
tay muốn níu giữ,
muốn ôm thật chắc,
muốn đừng tỉnh dậy,
muốn được mơ mãi,
Còn nguyên vẹn cái cảm giác bố ôm con thật chặt, vương vấn bên con bóng dáng đó, con sợ con sẽ quên mất khuôn mặt đó, nụ cười đó..
Tối ngồi trên tàu điện ngầm con thấy mẹ, ngồi cạnh con hỏi sao tay con lạnh thế..
Con bị ảo tưởng
Chẳng lẽ con cũng biết nhớ, biết thương, biết yêu, biết giận, biết hờn
Bao lâu rồi con không sống là chính con