Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giắc không thể thiếu đi 1 người quan trọng đối với tôi đến thế. Có lẽ là duyên nợ, tôi không thích anh cho lắm vì anh còn quá nhỏ so với tôi, anh thua tôi 5 tuổi nên lúc nào tôi cũng bắt anh sống theo cách của người lớn để kịp tôi. Anh luôn làm tất cả để hài lòng tôi vậy mà tôi vẫn không đủ, cho đến ngày hôm nay, ở với anh trong bệnh viện này tôi mới nhận ra. Anh quan trọng đối với tôi như thế nào, và tôi mong những gì tôi nhận ra ngày hôm nay của tôi không phải là quá muộn. Laogong E......Y........A...anh hãy mau hết bệnh anh nhé....