Đây chắc là cơn ác mộng lâu nhất, đáng sợ nhất em đã từng trải qua trong đời. Mãi mà không làm sao tỉnh dậy khỏi giấc mơ quái ác này được. Ngày hôm qua đến và đi như một đám mây mù. Em thậm chí không định hình rõ mặt nhiều người quen, không nhớ được đã làm những việc gì, và làm thế nào em đã vượt qua nó để đến được với ngày hôm nay.
Từ cái giây phút định mệnh ấy, 1:05 phút sáng ngày 25/07/2014, lúc em nhận được tin nhắn báo tin dữ, cho đến bây giờ, 12:42 phút sáng ngày 29/07/2014, là 4 ngày đã trôi qua, 4 ngày dài như cả thế gian, và trong 4 ngày ấy, em ngủ được tất cả là 7 tiếng.
Hôm nay em qua nhà anh, ở đấy 2 tiếng nói chuyện với mẹ anh, nghe mẹ anh kể chuyện. Nhiều các cô chú bác trong xóm, trong ngõ, ở cơ quan bố mẹ anh đến thăm anh lắm. Nhà không lúc nào vắng người tới thăm, nên em vào bếp ngồi trò chuyện với mẹ anh cho đỡ phiền khách khứa. Em nhìn mà thương bố mẹ anh nhiều lắm anh ạ.
Nhưng mẹ anh kiên cường và bản lĩnh lắm, toàn động viên mọi người, động viên em thôi. Đó là vì mẹ rất thương anh đấy anh biết không, mẹ muốn anh lên đường thật nhẹ nhàng, thanh thản. Em qua đúng lúc nhà anh đang phải làm cơm, dọn đồ, rất nhiều công việc, mọi người tất bật không dừng. Nên em cứ không ngồi yên được, cứ đứng lên ngồi xuống, xin mẹ anh cho em làm đỡ mọi người việc gì đó, mà không ai cho em đụng vào cái gì cả, cứ bắt em ngồi yên thôi.
Mãi em mới vớ được quả bưởi trên bàn, em bảo mẹ anh là để cho em gọt, lát nữa mọi người ăn tráng miệng. Thế là cũng được phát cho con dao với cái đĩa, rất là đàng hoàng. Thế nhưng mà chẳng hiểu làm sao em đã gọt xiêu gọt vẹo thế nào, mà tan nát cái quả bưởi luôn. Lúc làm xong lên đĩa trông không còn ra hình thù gì cả, em phải bày biện theo kiểu một đĩa nộm, trông cho nó vớt vát. Mà bổ bưởi đối với em, là việc em có thể làm trong lúc ngủ, nhắm mắt cũng làm ngon lành đấy, anh có biết không. Anh về trêu em, kéo tay em phải không?.
Đây chắc là cơn ác mộng lâu nhất, đáng sợ nhất em đã từng trải qua trong đời. Mãi mà không làm sao tỉnh dậy khỏi giấc mơ quái ác này được. Ngày hôm qua đến và đi như một đám mây mù. Em thậm chí không định hình rõ mặt nhiều người quen, không nhớ được đã làm những việc gì, và làm thế nào em đã vượt qua nó để đến được với ngày hôm nay.
Từ cái giây phút định mệnh ấy, 1:05 phút sáng ngày 25/07/2014, lúc em nhận được tin nhắn báo tin dữ, cho đến bây giờ, 12:42 phút sáng ngày 29/07/2014, là 4 ngày đã trôi qua, 4 ngày dài như cả thế gian, và trong 4 ngày ấy, em ngủ được tất cả là 7 tiếng.
Hôm nay em qua nhà anh, ở đấy 2 tiếng nói chuyện với mẹ anh, nghe mẹ anh kể chuyện. Nhiều các cô chú bác trong xóm, trong ngõ, ở cơ quan bố mẹ anh đến thăm anh lắm. Nhà không lúc nào vắng người tới thăm, nên em vào bếp ngồi trò chuyện với mẹ anh cho đỡ phiền khách khứa. Em nhìn mà thương bố mẹ anh nhiều lắm anh ạ.
Nhưng mẹ anh kiên cường và bản lĩnh lắm, toàn động viên mọi người, động viên em thôi. Đó là vì mẹ rất thương anh đấy anh biết không, mẹ muốn anh lên đường thật nhẹ nhàng, thanh thản. Em qua đúng lúc nhà anh đang phải làm cơm, dọn đồ, rất nhiều công việc, mọi người tất bật không dừng. Nên em cứ không ngồi yên được, cứ đứng lên ngồi xuống, xin mẹ anh cho em làm đỡ mọi người việc gì đó, mà không ai cho em đụng vào cái gì cả, cứ bắt em ngồi yên thôi.
Mãi em mới vớ được quả bưởi trên bàn, em bảo mẹ anh là để cho em gọt, lát nữa mọi người ăn tráng miệng. Thế là cũng được phát cho con dao với cái đĩa, rất là đàng hoàng. Thế nhưng mà chẳng hiểu làm sao em đã gọt xiêu gọt vẹo thế nào, mà tan nát cái quả bưởi luôn. Lúc làm xong lên đĩa trông không còn ra hình thù gì cả, em phải bày biện theo kiểu một đĩa nộm, trông cho nó vớt vát. Mà bổ bưởi đối với em, là việc em có thể làm trong lúc ngủ, nhắm mắt cũng làm ngon lành đấy, anh có biết không. Anh về trêu em, kéo tay em phải không?.
正在翻譯中..