Ngày anh đến, em còn đang loay hoay với mớ tàn dư của vết thương cũ. Em trượt dài trên cú ngã của mình. Em cứ ngỡ mình có thể mạnh mẽ bước đi 1 mình mà không cần 1 ai giúp đỡ. Nhưng không, em đã sai. Một năm trôi đi nhạt nhẽo… Trong 1 phút yếu lòng nào đó, em cũng đã từng thích 1 người. Hay nói đúng hơn là thần tượng. Nhưng yêu và thích là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau. Em đã đúng khi phân biệt được điều đó. Cái bóng của quá khứ vẫn lặng lẽ đi theo. Em sợ 1 ngày nào đó trái tim ngốc nghếch sẽ lại lệch nhịp. Sợ lịch sử sẽ lại tái diễn. Sợ mình ko đủ tốt để giữ lấy người mình yêu. Và như thế, em kiêu hãnh ngẩng cao đầu với 1 trái tim lạnh giá… Cho đến khi anh thật sự xuất hiện.