Sau đêm nay có lẽ em fai buông hết những hy vọng,những nỗi nhớ,và cả những ký ức về Anh...Thật lòng em ko muốn cta fai xa nhau,có lẽ do em qua cố chấp???Đôi khi em giật mình quờ quạng tìm kiếm A xung quanh,nỗi nhớ ùa về và roi bật khóc...Anh đâu rồi?Chẳng ai trả lời em,ko ai cả...cả căn nhà này từng chi tiết dù là rất nhỏ cũng có hình dáng,đôi bàn tay anh...Giờ đây ai trong 2cta cảm thấy vui vẻ...hp...nhẹ nhõm hơn???em tin chắc rằng chẳng ai cả.Em vẫn đây,vẫn là E của A của những ngày yêu thương ấy...Rất thương...rất buồn...rất nhớ....