Mấy dòng Nga – Mỹ!
Thật ra cũng không có gì là quá bất ngờ khi hàng loạt tờ báo đưa tin phản hồi của ông Cao Toàn Mỹ xung quanh vụ việc với Hoa hậu người Việt tại Nga Trương Hồ Phương Nga. Ngẫu nhiên, tôi tin những thứ mà ông Cao Toàn Mỹ đang phủ nhận.
Có một thứ cao hơn cả bằng chứng trước Tòa, đó chính là sự thật, tôi vốn nghĩ.
Sẽ thật buồn cười khi cho rằng trong câu chuyện của ông Cao Toàn Mỹ với cô Trương Hồ Phương Nga ai đúng, ai sai. Chắc chắn, chẳng có ai đúng trong chuyện này cả. Chẳng qua, đó là sự lựa chọn giữa hai cá nhân trong một cuộc chơi.
Cuộc chơi ấy sẽ vuông tròn, nếu như không có ai phá bĩnh. Mà cho dù có kẻ phá bĩnh, thì thân làm đàn ông muốn vung tiền mua lấy một đêm thâu cùng giai nhân phải cố mà nhận lãnh. Đời mà, có chơi thì có chịu thôi.
Một gã đàn ông, có trăm đắng ngàn cay khổ hạnh thế nào thì điều tuyệt đối không được làm là trả thù phụ nữ. Huống hồ, tống người khác vào tù. Giả như, uất ức quá thì có thể ngồi phân bua với bạn bè, uống một ly rượu cuối rồi đập bàn, “Bỏ”. Rời bàn tiệc về đến nhà, cố mà quên. Còn không thể quên, thì cố mà chịu.
Tôi có anh bạn, thương nhân Đông Âu chính hiệu. Có nhà xưởng, triệu phú. Yêu một cô ca sĩ, ném rất nhiều tiền vào cô ấy. Cô ấy thôi, mà gia đình cũng tan nát. Anh nhượng lại hết tài sản ở nước ngoài cho vợ, về Việt Nam làm lại từ đầu. Xem vạn sự như không. Đàn ông ấy, mới đúng nghĩa đàn ông.
Còn đàn ông mà vì bất cứ lý do gì cậy vào tiền, vào quan hệ để đưa người phụ nữ mình từng quỵ lụy, van xin từ thể xác đến tình cảm. Có khi còn đầu ấp tay gối, mặn nồng đầu môi vào vòng lao lý. Đó là loại gì tôi không biết, nhưng chắc chắn rất xứng đáng dành cho hai từ, “Đê tiện”.
Tiền của đại gia vốn dĩ là thứ tẩm thuốc độc. Tuy nhiên, hành động ấy còn đốn mạt hơn cả thuốc độc