Dear.vn – Đáng thương nhất là khi đau lòng đến tột đỉnh mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không thể nào rơi ra được. Là khi mệt mõi đến ngã quỵ nhưng lại phải cố tỏ ra mạnh mẽ kiên cường. Là khi muốn chạy đến ôm chầm lấy một người nào đó rồi khóc ngon lành nhưng đôi chân phải khựng lại và miệng mỉm cười bảo rằng mình vẫn ổn. Là khi đứng giữa hàng vạn người em thấy mình lạc lõng, bởi không ai có thể hiểu được nỗi lòng của chính em. Không phải em không muốn khóc, cũng không phải em không muốn một lần để mình yếu đuối. Nhưng em khóc, em yếu đuối để ai xem đây.
Đáng thương nhất là khi đau lòng đến tột đỉnh mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không thể nào rơi ra được. Là khi mệt mõi đến ngã quỵ nhưng lại phải cố tỏ ra mạnh mẽ kiên cường. Là khi muốn chạy đến ôm chầm lấy một người nào đó rồi khóc ngon lành nhưng đôi chân phải khựng lại và miệng mĩm cười bảo rằng mình vẫn ổn.Là khi đứng giữa hàng vạn người em thấy mình lạc lõng,bởi không ai có thể hiểu được nỗi lòng của chính em. Không phải em không muốn khóc, cũng không phải em không muốn một lần để mình yếu đuối. Nhưng em khóc, em yếu đuối để ai xem đây.
Em nhỏ bé, mỏng manh. Còn những ước mơ của anh, thật lớn lao và xa vời vợi. Em từng nghĩ mình sẽ được ở bên anh, cùng anh thực hiện những dụ định” Dời non lấp biển” ấy..
Khi mình đến với nhau, em mới tròn 20 tuổi. Còn anh đã tốt nghiệp đại học. Chuyện tình cảm chúng mình đẹp như trong truyện cổ tích, bởi tình yêu em dành cho anh trong sáng và vẹn nguyên đến nỗi, cái cảm xúc đầu tiên khi nhìn thấy anh, khi được anh ôm vào lòng sau 5 năm vẫn còn nguyên vẹn. 20 tuổi, em thấy cuộc sống có nhiều điều thú vị khi biết nhớ, biết thương, biết mong đợi một người đến đón sau mỗi lần tan học. Em thấy mình được chở che trong vòng tay ấm của anh, em hạnh phúc khi nép dưới bờ vai vững chãi của anh. Em đã hạnh phúc đến như thế đấy!