Dù anh không phải là người tốt nhất em từng gặp nhưng anh là người em cần và yêu nhất trong những người em từng yêu. Mỗi khi bản thân em rơi vào nơi tăm tối nhất em chỉ ước có anh bên cạnh, em mong mình được dựa vào vai anh, được anh an ủi dỗ dành & nói “không sao, có anh ở đây rồi. Em đừng khóc nữa, anh đau”. Em tự hỏi liệu có bao giờ trong một khoảng khắc nào đó anh nhớ tới em, hay chỉ vô tình bắt gặp một thứ gì đó liên quan tới em và anh nhớ em không ? Còn em, đi bất cứ đâu, gặp cái gì liên quan tới anh em cũng nhớ anh rất nhiều. Kể cả trong khi say bản thân em cũng không kiềm chế được mà gọi thầm tên anh. Thấy cái gì đẹp cái gì thích em cũng muốn mua dành tặng cho anh. Bản thân em vô dụng, trong tất cả mọi thứ em đều không thể giúp gì được cho anh. Em xin lỗi vì điều đó. Em biết anh ghét từ xin lỗi và em cũng vậy