Chúng ta đã yêu nhau đậm sau tưởng chừng chẳng có gì có thể chia cắt được, nhưng đến với nhau đâu chỉ có riêng 2 ta. Gia đình anh và em, em chưa bao giờ em muốn anh chọn lựa, vì nếu là em, em cũng sẽ chẳng bao giờ từ bỏ gia đình. Tuy nhiên, em vẫn có quyền đau, phải không anh?
Em đau đớn cho mối tình mình bỏ ra quá nhiều hi vọng và mơ ước. Em đã mơ về ngôi nhà, những đứa trẻ xinh xắn mà chúng sẽ gọi anh là ba và em là mẹ. Một mái ấm em và anh sẽ nắm tay nhau qua bao nhiêu bão dông của cuộc đời. Nhưng sự thật là chúng ta có thể đi cùng nhau một quãng đường, không ngắn cũng chẳng dài, đủ để ta đau đáu bởi những ngọt ngào mang tên kỉ niệm