Trong tôi bây giờ bao nhiêu kỉ niệm. Bao nhiêu suy nghĩ. Bao nhiêu sự mệt mõi. Tôi đi quá xa. Tôi đang đi quá xa. Dường như tôi thất bại. Tôi thất bại đến mọi chuyện. Trước kia, mọi sự cố gắng tôi điều đành cho 1 người. Đó là động lực rất lớn để tôi vượt qua mọi chuyện. Bây giờ tôi muốn vậy thì được gì. Làm sao khi tôi cứ sống trong những tháng ngày như vậy. Những kí ức đẹp. Tôi cần và rất cần. Nhưng đã xa quá xa. Tôi tệ lắm đúng không ? Tôi biết. Xin lỗi mọi thứ tôi gây ra. Tôi không đủ kiên nhẫn. Tôi không đủ dũng khí. Tôi không đủ khí phách để đứng hiên ngang như trước nữa.
Là do tôi. Là do tôi. Tất cả mọi chuyện. Huỳnh sai. Huỳnh thất bại. Một kẻ ngu ngốc. Tôi ghét tôi ngay lúc này đây.
Còn phần Kí ức là tôi không muốn quên vì nó quá đẹp và hoàn hảo. Myốn trân trọng. Là do tôi không muốn quên nó nên đừng trách tôi sao cứ than thở. Tôi luôn muốn nó nằm trong đầu. Và xin đừng mất nó nữa. Chỉ còn lại kí ức thôi. Vì chỉ còn kí ức nên tôi không muốn mất nó nữa. Chỉ còn lại tôi và nó. Tôi muốn giữ và trân trọng. Tôi sợ thời gian. Nó sẽ làm tôi quên mất nó thôi.
Thứ cần nhất bây giờ. Mọi thứ đứng yên. Thật sự muốn mọi thứ đứng yên. Tôi sợ lại mất một thứ gì nữa
Hình như tôi đã mất đi chính tôi. Sự mãnh mẽ. Tôi bây giờ lại ngược lại. Yếu đuối và ngán ngẫm. Thật nực cười đúng không?
Vì tôi khôg tốt nên không dám trách ai. Là tôi sai. Thì tự chịu thôi. Một mình ổn không? Trong đầu luôn tồn tại những câu hỏi. Vì sao? ..
Sự phản bội - làm tổn thương - mất sự mãnh mẽ.
"...Đàn ông yêu càng lâu càng chán .
Đàn bà yêu càng lâu lại càng sâu đậm và càng muốn giữ .. Vậy đấy .. Khi trải qua một cuộc tình dài mà chẳng đi đâu, về đâu nó lại là vết sẹo của sự trưởng thành...