Nhưng thật sự từ lúc yêu anh tới nay, tôi dần bước vào sự cô đơn. Anh sống với cô, một người cô cực kì khó tính, khó tới nổi mẹ anh nói “làm dâu mẹ chồng còn dễ hơn làm dâu cho cô anh”. Quen anh, yêu anh nhưng muốn gặp anh rất khó. Một phần vì anh ở Bình Dương, tôi ở thành phố, một phần vì cô anh cực kì khó. Nhớ anh, điện thoại cho anh thì anh sợ cô anh nghe, nhắn tin thì anh sợ cô anh biết. Lâu lâu lên thăm tôi, 20 giờ lên thì 21 giờ về vì sợ cô nói. Ngày xưa, khi chưa nhận lời yêu anh thì anh chưa hề nói vậy. Giờ thì anh cứ nói, anh lo cho tương lai nên khuyên tôi phải hiểu. Tôi hiểu và thông cảm cho anh, anh còn sự nghiệp, còn gia đình nhưng tôi cứ cảm thấy buồn và lạc lõng. Thứ 7, chủ nhật muốn anh lên thì anh đi họp, làm việc, lâu lâu ở nhà với cô. Anh yêu tôi nhưng khi ở gần tôi, chỉ có 2 người thì anh thật sự là người tuyệt vời, vì thương tôi hết sức, lo cho tôi từng chút một. Nhưng khi đi chơi với bạn anh hoặc bạn tôi thì anh lại tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí đi trên xe ôm eo anh, anh lại nói “Bạn anh ngoài sau kìa” mặc dù ai cũng biết tôi là người yêu anh. Tôi không hiểu anh đang nghĩ gì, hỏi thì anh nói, mình quen nhau chưa lâu, chưa đủ thân mật trước người khác. Tôi không biết anh có biết tôi buồn lắm hay không. Yêu nhau, đâu cần phải lo lắng nhiều như vậy. Tôi là người anh yêu mà tại sao anh lại vậy. Những lúc gặp nhau, anh không hề chở tôi đi đâu và chỉ ở phòng, nói chuyện rồi xxx. Anh gặp tôi vì cái gì vậy? tôi luôn hỏi mình điều đó