Cái cảm giác yêu mưa và thích ngắm mưa của tôi dường như càng ngày càng nhiều không hiểu sao càng ngày tôi càng mong có mưa và mưa thật to nữa. Mọi thứ đã đến với tôi dù tốt hay xấu thì cũng đều bất đầu từ mưa khóc cũng với mưa và cười cùng mưa. Không hiểu sao mưa lại xuất hiện nhiều cảnh đẹp và cũng nhiều cảnh đáng thương. Chính từ những cảnh đáng thương đó đã làm cho con người tôi tham tiền và quý những gì mình đang và biết hy vọng hơn những gì mình xắp có và sẽ có. Lúc bắt đầu lên Sài Gòn học tôi luôn muốn mình sẽ thành tài và sau này sẽ có hạnh phúc và tình thương của nhiều người nhưng bây giờ suy nghĩ đó đã khác. Giờ tôi chỉ ước minh sẽ tài giỏi và giúp đươc nhiều thật nhiều người nghèo vậy là quá đủ đối với tôi rồi. Um hi vậy thì cố lên nhé