Đêm là lúc nỗi buồn lên ngôi. Bỗng nhận ra mình thật rẻ rúm. Lời nói của một người như vẽ hoa trên mây như vẽ trăng dưới nước . Cao sang lộng lẫy. Nhưng thực tế những gì làm được có đáng là bao. Nghĩ thấy dại. Tình cảm cũng chỉ là thứ vô hình, không nắm bắt được. Tình yêu chẳng qua cũng chỉ là cảm nhận của bản thân mình chứ không có nghĩa là của mình. Khi mình bên một người, mình nhận thấy mình yêu người đó. Tình cảm giữa hai người là tình yêu. Nhưng chúng ta lại không thể bảo đảm cho tình yêu đó nếu đối phương đang ở cùng người khác . Càng nghĩ lại càng ngốc. Vì tình yêu, vì thứ vô hình mà giày vò thân xác . Ngoảnh đầu nhìn lại, nụ cười lâu rồi không tươi như hoa loa kèn. Thân xác mệt mỏi rã rời cũng chỉ vì chữ tình mà ra hết. Giận bản thân vẫn còn yếu đuối. Giận lòng vẫn chưa thể buông tay....