Tôi viết dòng tâm sự này
Cũng chỉ là thay tất cả nhưng a chị em
Đã và đang sống bên đất đài
Bày tỏ về nỗi lòng của mình
"Sao con ít điện về nhà thế?"
Con cũng muốn gọi điện về lắm. Cũng nhớ bố mẹ lắm. Nhưng mà mỗi lần muốn gọi về lại sợ bố mẹ ạ... Sợ những câu hỏi mà con không biết phải trả lời thế nào... Sợ những chuyện bố mẹ kể mà con chỉ có thể im lặng lắng nghe xong cũng không biết nói gì... Sợ gọi rồi lại làm bố mẹ lo lắng hơn...
Sợ nhất mỗi lần bố mẹ kể con bác A làm tháng 30triệu con ông B làm hơn năm đã mua đất xây nhà... Mà con thì cứ kêu làm không đủ ăn... Con kể bố mẹ nghe nhé về cuộc sống bên này ấy. Có những người ngày làm 8 tiếng có khi 5 tiếng mà không có việc còn ngày làm ngày nghỉ về nhà xem tivi nấu cơm ăn uống có cả thời gian làm đẹp. Nhưng có những người thời gian ngủ tính từng phút đi về thay vội bộ quần áo còn chưa kịp khô mồ hôi lại tất tưởi chạy đi. Nắm cơm,cái bánh, chai nước mua vội ở cửa hàng tiện lợi để ăn lúc đi bộ. Gật gù chợp mắt lúc chờ tầu điện. 1-2 giờ sáng dưới cái lạnh thấu da thấu thịt mưa bão vẫn phóng xe ngoài đường vì công việc. Dù ốm hay đau vẫn không dám nghỉ làm ( vì sợ tới ngày lĩnh lương lương ít k đủ tri phí của tháng ) . Đói rét vẫn phải cắn răng ko giám kêu ai... bố mẹ ạ. Để có được 30-40triệu ấy phải đánh đổi bằng giấc ngủ, miếng cơm, mồ hôi, nước mắt... Thậm chí bằng sức khoẻ, tính mạng, thể xác và linh hồn ...
Không phải giống như những gì bố mẹ vẫn thấy ở nhà: có tí chức quyền thì ngồi không cũng có người mang tiền đến biếu. Có tí quan hệ thì nghe vài cuộc điện thoại thôi cũng kiếm ra tiền. Con cũng muốn làm cũng muốn kiếm tiền lắm chứ nhưng khôg có việc mà ...
Sợ cả lúc cúp máy "chơi bời ăn tiêu ít thôi con ạ chứ lên mạng thấy con đi chơi suốt thế thì làm gì còn tiền". Nhiều khi chỉ là phơi quần áo thấy chậu bông nhà bên đẹp ghé mặt chụp một tấm hình. Nhiều khi là đi chợ quần áo ấm, đi giầy, đeo balo ra đường thấy nắng đẹp con lại chụp...chỉ là mang balo để tiết kiệm tiền mua túi ninon thôi mà bố mẹ. Nhiều khi đi ra công viên hóng gió ngang qua cửa hàng thấy nhiều đồ đẹp lượn qua lượn lại chụp tấm hình rồi đi ra mua mấy đôi tất giảm giá về đi làm... Chỉ là muốn bố mẹ thấy con trai mẹ sống một mình nhưng vẫn tốt vẫn vui vẻ bố mẹ ạ!
Thay vì thế bố mẹ hãy nói con cứ sống thoải mái tiết kiệm vừa phải thôi cái gì cần tiêu cứ tiêu không hoang phí là được. Khó khăn thì bố mẹ con cùng khắc phục chứ ốm đau thì khổ. Như thế nghe xong nếu con có ăn chơi thì con sẽ thấy rất rất có lỗi còn con không thế hì con sẽ buồn lắm! Nhất khi con đăng ảnh đi bar hay hút thuốc khi con vấp ngã.Khiến bố mẹ không tin tưởng con! Bố Mẹ yên tâm con bố mẹ lớn rồi!
À.....! Nếu bố mẹ có gặp ai đó có con đi xa bố mẹ hãy hỏi họ rằng cháu nó có khoẻ không? Có đẹp trai ra không? Công việc có vất vả không?.. Thay vì hỏi họ là cháu làm tháng nhiều tiền không?... bố mẹ nhé! Vì nếu là con nghe bố mẹ kể bác này hỏi con có khoẻ không?..Bác kia hỏi con có đệp trai không?..Cảm giác như cả thế giới ai cũng thương con ý bố mẹ!!! Bố mẹ đừng quan tâm người khác nói gì, bố mẹ chỉ cần biết con yêu bố mẹ nhất là đủ rồi!!!!!