Sau tất cả mọi chuyện, tôi vẫn thường dặn dò mình, nếu mình cứ mãi đáp trả bằng đúng cái cách họ đã đối đãi với mình, vậy hoá ra mình cũng sai giống họ. Chuyện ghét hay yêu một người trên cõi đời này có gì đáng để bàn đâu. Người ta thương mình, một lời là một bước trên mây. Còn người ta đã ghét, họ nói sao mà không được. Chuyện họ xấu tốt ra sao, không cần mình phải kể lể, phân bua giành phần thắng. Người ta không ưa mình, nên họ nhược bạc, thì có đã làm sao. Với những người họ yêu thương, họ vẫn là người tốt. Một mối quan hệ hết duyên, thì sẽ tự rẽ hướng. Đừng để mình phải bận lòng nhiều đến vậy.
Sự trưởng thành không được đo bằng tuổi tác hay năm tháng. Đôi lúc, đơn giản nó được tính bằng, trong cơn tức giận, người ta cư xử với nhau ra sao. Tất cả chuyện buồn vui suốt những năm tháng qua, đã hun đúc và nuôi dưỡng nên tôi ở thì hiện tại. Vậy nên, ngày hôm nay, việc nhã nhặn với một người tệ bạc với mình cũng là chuyện quá đỗi dễ dàng.