Giúp Trẻ Vượt Qua Trở Ngại Giao Tiếp Thông tin tác giả
Natalia
Vào trang riêng của tác giả
Xem tất cả các sách của tác giả
Erin
Vào trang riêng của tác giả
Xem tất cả các sách của tác giả
Năm đầu tiên với tư cách là giáo viên dạy trẻ tự kỷ, tôi hiểu một cách sâu sắc rằng một đứa trẻ kém cỏi về kỹ năng giao tiếp thường rất dễ bị mọi người hiểu lầm. Nếu một đứa trẻ gặp khó khăn trong việc học tập đọc hay học toán, chúng thường nhận được sự thông cảm hay giúp đỡ tích cực từ nhiều phía. Nhưng những đứa trẻ gặp khó khăn trong giao tiếp, lại thường bị mọi người, thậm chí là thầy cô giáo xa lánh và rất ít khi nhận được sự giúp đỡ.
Tôi quen một cậu bé tên là Bobby Murphy. Cậu bé quả thực đã chiếm một vị trí quan trọng trong ký ức của tôi. Hôm đó, đến lượt tôi trực ở trường công lập mà tôi đang dạy, quản giáo những đứa trẻ vô kỷ luật. Khi tôi vừa đi ăn cơm trưa về, thì đã nghe thấy giọng người thư ký văn phòng của thầy hiệu trưởng vọng tới qua máy bộ đàm: "Bobby Murphy lại gây chuyện ở nhà để xe, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu ta tới để cô xử lý!" Tôi đã từng nghe tới Bobbỵ Murphy, mà cả cái trường này có ai là không biết cậu ta. Trong phòng nghỉ của giáo viên, những điều tôi nghe thấy đại loại đều là: "Cậu ta đúng là một thằng quỷ con đáng sợ"; "Đúng là đứa trẻ bất trị nhất, quậy phá nhất trường"... Tôi hít một hơi thật mạnh, ngồi thẳng lưng lên, chuẩn bị tinh thần để đối phó với "thằng nhóc du côn" này. Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi ra mở cửa và nhìn thấy một cậu bé mặt tàn nhang, trên mặt đầy nước mắt. "Đứa trẻ hư nhất trường" đang đứng run rẩy trước cửa phòng giáo viên.
Tôi giục cậu bé vào và cùng cậu làm rõ sự việc xảy ra ở nhà để xe. Đó là một câu chuyện khá phổ biến mà sau này tôi còn được nghe rất nhiều. Giống như những đứa trẻ kém kỹ năng giao tiếp khác, Bobby thực sự không biết mình đóng vai trò gì trong những vụ rắc rối đó. Cậu bé gọi đó chỉ là "nghịch cho vui" thôi, và thấy rất khó hiểu trước thái độ tức giận của người lớn hay những đứa trẻ khác. Cậu bé cảm thấy rất buồn và cô đơn.